Chiều hoang vắng chiều buồn
mang mác
Kìa dòng sông như lạc về đâu
Hỏi thầm một câu sông vẫn chảy
Dẫu đời tôi tình gãy tình sầu?
Tình ban đầu vì đâu lại tới
Mang đau buồn cày xới ruột
gan
Bóng chiều hoang đôi ánh nắng
vàng
Như sợi tơ tôi nàng chưa dứt
Nhiều đêm dài thổn thức mà
thôi
Bên kia sông kìa đôi cổ thụ
Đưa bóng dài bao phủ người
tôi
Như chính nàng nay đã xa xôi
Mà hình bóng ai ôi còn đó
Trời chiều nổi gió chút gió
đông
Phẳng lặng dòng sông giờ gợn
sóng
Phút chốc chạnh lòng thấy cô
đơn
Mang cái lạnh còn hơn mưa
gió!