Vu lan - lễ hội của lòng hiếu thảo
|
Xem triển lãm tranh và thư pháp Mùa báo hiếu tại chùa Vĩnh Nghiêm, TP.HCM sáng 6-8. Ảnh: N.C.T.
|
TT
- Với văn hóa Việt, hiếu là đạo. Đạo hiếu xuyên suốt mọi phong tục của
nhân dân ta, mà lễ hội Vu lan báo hiếu vào tháng bảy âm lịch hằng năm
là điểm hội tụ. Nhân mùa Vu lan 2006,
Tuổi Trẻ trò chuyện với đại đức Thích Tâm Hải - thư ký tòa soạn tạp chí
Văn Hóa Phật Giáo - về chữ hiếu trong thời đại hôm nay.
* Lễ hội Vu lan có ý nghĩa như thế nào trong truyền thống văn hóa VN, thưa thầy?
-
Đại đức THÍCH TÂM HẢI (ảnh):Từ bao đời, Vu lan gắn với hình ảnh của người mẹ. Mà mẹ là hiện thân
của tình thương. Mẹ gắn kết với con bằng tình thương, sống vì tình
thương. Con gắn kết với mẹ cũng bằng tình thương, tình thương ấy được
gọi là lòng hiếu thảo. Vu lan là ngày báo hiếu của con cái đối với các bậc
sinh thành. Với những người không còn cha mẹ trên cõi đời, có thể làm
những gì đó để cầu nguyện cho cha mẹ mình, hướng nghĩ đến cha mẹ.
Nếu còn cha mẹ trên đời, bạn là người đang có diễm
phúc đó. Hãy trở về với cha mẹ, nếu bạn ở xa thì hãy gọi điện thoại,
gửi một lá thư... Bạn có thể làm điều gì đó tốt đẹp, đem đến cho cha mẹ
niềm vui và hạnh phúc. Niềm vui và hạnh phúc đôi khi rất đơn sơ, có thể
là cái nắm tay, có thể là lời nói, lời xin lỗi, cũng có thể là sự cảm
thông.
Thật ra, không cứ gì đợi đến Vu lan mới báo hiếu. Bạn nên nhớ rằng mỗi giây phút, mỗi ngày có thể là Vu lan của bạn.
* Theo thầy, lễ hội Vu lan cần được tổ chức như thế nào để Vu lan trở thành một nét đẹp văn hóa phổ biến của dân tộc?
- Tại Nhật Bản, Vu lan là một lễ hội lớn của đất nước,
trong đó người ta tổ chức nhiều hoạt động văn hóa, giải trí không chỉ
trong các cơ sở Phật giáo mà ở cả trên đường phố, thu hút rất đông giới
trẻ tham gia. Thật ra điều đó cũng đã có với đất nước ta, và Vu lan
cũng đang dần trở lại với đời sống xã hội.
Tôi nghĩ nếu Vu lan được xây dựng thành lễ hội Vu lan
thì sẽ có những tác động tích cực, không chỉ về phương diện đạo đức,
văn hóa mà cả kinh tế.
* Trong thời đại hiện nay, khi cơ cấu gia đình
không còn nhiều thế hệ sống chung trong một mái nhà, cách thể hiện chữ
hiếu cũng khác so với ngày xưa. Làm thế nào để truyền thống đặt nặng
hiếu đức của dân tộc được giữ gìn và phát huy?
- Sự thay đổi của đời sống kinh tế, đặc biệt là ở các
thành phố, đã phần nào tác động lên các giá trị văn hóa truyền thống.
Từ đó, quan niệm sống, trong đó có quan niệm về gia đình cũng có những
thay đổi đáng kể. Khoảng cách giữa các thành viên trong nhiều gia đình
(vô hình lẫn hữu hình) cũng rộng ra.
Ngày xưa, khi một người con có “vấn đề” gì đó với cha
mẹ, bị cha mẹ đánh đòn, la mắng chẳng hạn, người con còn có những nguồn
an ủi và can thiệp khác trong gia đình là ông bà, cô cậu, dì mợ...
Nhưng hiện nay, trong cơ cấu gia đình hạt nhân, gia đình mở, gia đình
chỉ còn hai thế hệ, thậm chí thiếu vắng tình thương và sự chăm sóc của
cha hoặc mẹ, nguồn an ủi đó gần như vô vọng.
Những tác động khác như biến động về thị trường quá
lớn kích động lòng tham, trong lúc giá trị đạo đức mang tính răn đe
xuất phát từ tôn giáo truyền thống không được đề cao đúng mức... cũng
góp sức xô dạt các thế hệ xa rời nhau hơn.
Khái niệm hiếu, theo đó, cũng trở nên mờ nhạt. Đó là
nguyên nhân sâu xa của các vụ án đau lòng, những vụ tranh chấp, kiện
tụng giữa con cái với cha mẹ về sở hữu đất đai... đã và đang diễn ra
nhiều nơi.
Ngày xưa, hiếu không chỉ được thể hiện với cha mẹ mà
cả với ông bà, tổ tiên (cửu huyền thất tổ), và mở rộng đối với cộng
đồng. Chúng ta còn nhớ câu chuyện về Nguyễn Phi Khanh và con là Nguyễn
Trãi nơi ải Nam Quan ngày xưa. Hiếu không chỉ được thể hiện bằng việc
chăm sóc cha mẹ một cách chu đáo mà còn bằng cả việc tiếp nối những
hoài bão cao đẹp của cha mẹ mình, là sự nối tiếp của cha mẹ trong đời
sống.
|
Chị Lê Thị Nga và con trai |
* Tôi nghĩ
hiếu là đạo đức cơ bản của một đời làm người. Hiếu là tình cảm tự
nhiên, và xét về bản chất, tôi thấy giữa xưa và nay chẳng khác nhau gì
mấy. Nhưng nay do đời sống kinh tế thay đổi, nhiều người không làm tròn
chữ hiếu. Có người nghĩ mỗi tháng đưa cho cha mẹ vài trăm ngàn đồng là
xem như đã làm tròn bổn phận. Nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ chăm
sóc.Là một người mẹ, tôi càng thấm
thía hơn ơn sinh thành, dưỡng dục khi biết thế nào là sự vất vả của
việc nuôi dạy con cái nên người. Trong vấn đề hiếu đễ, tôi thấy
sự ảnh hưởng của gia đình ngay từ tuổi thơ rất quan trọng. Nếu nhìn
thấy cha mẹ yêu thương, hiếu lễ với ông bà, dạy bảo con cái chu đáo,
tình thương yêu và nhận thức về chữ hiếu sẽ đi vào lòng con trẻ một
cách tự nhiên, sâu sắc. Chị Lê Thị Nga,
giáo viên Trường THPT Lê Quí Đôn (TP Vũng Tàu) - người mẹ trẻ đã lập dự
án kêu gọi cộng đồng cứu giúp trẻ tự kỷ, nhân vật trong bài “Đi tìm nụ
cười cho con”, Tuổi Trẻ ngày 9-7-2006
* Xưa, con cái
sống chung với cha mẹ, dễ dàng có điều kiện báo hiếu. Nay, do điều
kiện, do công việc, con cái ít còn sống chung với cha mẹ, giữa cha mẹ
và con cái vì thế có một cảm giác xa cách. Tuy thế, hai chữ báo hiếu giữa
truyền thống và hiện đại luôn có cùng một bản chất là sự quan tâm, chăm
sóc và lo lắng đối với cha mẹ. Chiếc Lexus trong tác phẩm nổi tiếng Chiếc Lexus và cành ôliu
của Thomas Friedman là sự phát triển của toàn cầu hóa, sự phát triển vũ
bão của kinh tế trong bối cảnh của VN hiện nay không thể tách rời cành
ôliu - truyền thống gia đình, tình cảm giữa con cái với cha mẹ. Là một thanh niên thế hệ @, tôi luôn nghĩ rằng trên một chiếc Lexus cần có một cành ôliu.Duy Linh (24 tuổi, TP.HCM)