Admin Admin
Tổng số bài gửi : 1156 Join date : 07/12/2010 Age : 32 Đến từ : Mỹ Tho, Tiền Giang
| Tiêu đề: Thơ học trò đây! Thu Feb 17, 2011 12:24 pm | |
| Thấy tạo diễn đàn đã lâu mà không có bài viết nào có ích trong khu vưc gia đình ta cả nên bữa nay viết thơ gửi lên nè!!! Ai đọc mà cười là tui “uýnh” ah!! Tui mất mấy ngày không ăn không ngủ viết đóa, hehe… Đọc xong cho ý kiến xem đặt tên gì cho bài thơ nha. Ôi ngày xưa đã xa rồi,Bạn ơi có nhớ tới tôi chốn này.Mắt sao bỗng ngấn lệ cay,Nhớ bao ngày tháng cùng ai chuyện trò.Học hành thi cử chẳng lo,Chỉ lo sợ trễ hẹn hò đi chơi.Thầy cô trách móc bao lời,Xem như chẳng có ông trời cũng thua.Nhớ lại những lúc vui đùa,Trường cho cắm trại đúng mùa thả ga.Mạnh ai nấy cứ la cà,Nói đi chuẩn bị thiệt ra chơi bời.Cùng nhau đùa giỡn quá trời,Mà giây phút đó ai ơi xa rồi.Thời gian vẫn cứ mãi trôi,Mới chưa quen đó nay thôi xa rồi.Lễ thắm ướt mắt mẵn môi,Khiến cho xao xuyến lòng tôi phút này.Tuy rằng đã nén lệ cay,Mà sao nước mắt vẫn hoài tuôn ra.Còn nhớ giây phút chia xa,Nhìn nhau cứ khóc rồi trông phương nào.Trông để thấy vẫn có nhau,Trông sao để thấy khỏi đau lòng này.Nhưng đời khó thể đổi thay,Đã là như thế trời bày bạn ơi.Tôi cũng biết ý ông trời,Nhưng mà sao lệ cứ rơi rơi hoài.Lòng chẳng được phút nguôi ngoai,Cứ luôn mãi nhớ cái ngày mới quen.Lần đầu mới gặp anh Đen,Tưởng đâu tay dữ một phen hú hồn.Ai ngờ anh cũng ôn tồn,Tới năm cuối cấp tôi tôn anh hùng.Nhớ anh hip hop phát khùng,Nợ tôi đầu cấp sau cùng mất tiêu.Giận nhiều giận tới người yêu,Sao mà để bạn nhiều điều thế kia.Giận nhiều nhưng vẫn cứ yêu,Tại vì tôi đã trúng chiêu độc tình.Nhớ lại câu chuyện đệ huynh,Tới năm cuối cấp nặng tình với nhau.Nhìn lại mới thấy khát khao,Mong sao có lúc cho tao gặp mày.Bạn cũ xa cách bao ngày,Tới khi gặp mặt tỏ bày cùng nhau.Không biết rồi sẽ ra sao,Khi mà ngày tháng đã lao qua mình.Nhưng mà cứ nặng niềm tin,Rồi sẽ có lúc gia đình gặp nhau.Mười hai hai mãi xôn xao,Mang theo “Hồn Việt” vươn cao trong đời.Dù cho mọi chuyện đổi dời,Đất thời lộn ngược bầu trời dưới chân.Thì mãi vẫn cứ bạn thân,Lớp ta mãi cứ một vầng trăng xưa.Bùng cháy đã bùng cháy chưa,Mà sao tôi thấy lửa vừa lóe ngang.Nếu biết giữ dẫu tro tàn,Cũng sẽ còn rực lửa vàng trong tim.Cho nên hỡi bạn tôi ơi,Xin ai hãy giữ một lời hứa thôi.Hãy hứa là đừng quên tôi,Đừng quên cái lớp sánh đôi với người.Cùng qua ngày tháng vui tươi,Những năm cuối cấp lòng người mãi yêu.Hãy nhớ tới những buổi chiều,Ta cùng hợp lớp cùng kêu bạn hiền.Hãy nhớ những lúc hàn huyên,Cạn bầu tâm sự sợi duyên bạn bè.Tuy rằng tình cảnh éo le,Tuy rằng trời có khắc khe với mình.Nhưng nếu đã đặt niềm tin,Thì xin chớ sợ cạn tình bạn ơi!. bởi khi sống ở trên đời,Tình luôn còn mãi ở nơi tim này.Chỉ cần tình mãi không phai,Thì cũng có lúc ta ngày gặp nhau.Tình sẽ thắm đượm biết bao,Khi qua ngày tháng vẫn tao với mày.Kể chuyện ngày đó, hôm nay,Khi năm cuối cấp xỉn say một ngày.Nói qua vậy chứ có ai,Mười thằng đều có cái tài uống hay.Mỗi thằng mấy lít chẳng say,Nói ra một cái muốn bay nóc nhà.Đã bao năm tháng trôi qua,Nay đâu gặp lại thành cha nổ rồi.Tuy nói là nói vậy thôi,Chứ thiệt ngày đó sao tôi quên đành.Rước thầy thnành gã chiếu manh,Tôi cùng huynh đệ thôi đành ướt nhem.Nhớ bữa đó vẫn còn them,Ăn rồi uống tới nhá nhem mới về.Về còn té ruộng mới quêCòn ông Trường đó thôi ê mặt màyNhậu rồi ổng quậy quá tayLàm cho cả lớp chào bay ông nàyCòn Sinh thấy quá đắng cayThi còn nửa điểm an bày rớt luônNhắc lại đây thêm nỗi buồnHai trai ba gái chèo luôn một xuồngChuyện buồn thôi cứ qua luônĐể cho vui tới làm vuông chuyện đờiGiờ đây nhớ lại một thờiThấy đời vui nhất khi trời vào xuânNhớ ngày hội quá gian truânThi hoài chẳng đậu mang quân lui vềLui về doanh trại thấy êQuay ra trách móc bởi quê tại thầyLẩn đầu “Hồn Việt” đắng cayLần sau “Bùng Cháy” nghe hay nhất trườngNhưng mà vẫn cứ đáng thươngBởi trong lần đó chẳng vương hạng nàoĐồ giấy đệ thấy ra saoMà trong đêm hội dám bao quanh mìnhSân khấu đầy những minh tinhĐệ tui đứng giữa trông xinh không nàoCũng năm đó nhớ biết baoLớp ta có cả vũ đoàn múa luônHồng thì hát múa một tuồngLàm cho không khí thêm muôn nụ cườiThùy thì khuôn mặt xinh tươiĐòi cho ly nước để người hát hayNụ hoa cây súng một bàiLàm cho rung động khan đài bạn ơiNhớ năm mười một đi chơiMấy thằng đánh bạc tơi bời một đêmNhớ lại cái lúc học thêmNgười yêu tôi hỏi ấm êm một lờiSao lạ vậy hởi người ơiĐợi tôi ra lớp ai thời mới vôNhớ lại những lúc bên côCô thì hù dọa ngây ngô nghe lờiCuối năm mới thấy lạ đơìNhờ cô dọa đó trò thời học lênQuên sao cho được mà quên“rừng xanh xá lị” cái tên học đườngTrò đặt lúc mới vào trườngNghe cho thân thuộc ôi thương thầy nhiềuNhớ năm mười một mến yêuRa nhà thầy ở tới chiều mới thôiBưarx đó ăncháo cả nồiMà cô nêm muối mặn mồi quá điNhớ thêm một buổi chia lyBạn bè không đủ nhưng vì tình thôiBạn bè sắp phải chia phôiMạnh ai nấy khóc làm tôi chạnh longNgười thì tuy chẳng có đôngNhưng mà tình nghĩa như sông một dòngLệ tuy đã thấm ướt lòngMà sao nướcmắt ròng ròng vẫn tuônSinh ơi xin hãy chớ buồnĐệ ơi ta mãi một xuồn đi chungĐại huynh nhắc lại lùng bùngLàm cho tam đệ phát khùng vì aiKhánh ơi nhớ bạn nhớ hoàiCụ già khó tính lại hay vẽ bàiTuy rằng phải nói ghét cayNhưng mà nghĩ kĩ lại hoài thương aiThương rồi nhớ cả vòng tayCái ôm tình nghĩa chẳng phai trong lòngNãy giờ nói chuyện lòng vòngLại quên sư phụ vỡ lòng khi xưaNhớ người nước mắt như mưaNhờ công sư phụ sớm trưa chỉ bàiNay tuy làm toán chẳng hayNhưng mà đủ để tung bay trong đờiĐi ngược kí ức một thờiThâyư ta sao đã buôn lơi quá nhiềuNhớ về quá khứ thấy yêuMà sao ngày đó sớm chiều chán chêThời gian cứ bảo là rềVậy mà mới đó đi về ba nămBạn bè nay đã xa xămMong sao sẽ có một năm thật gầnLớp ta sẽ lại quay quầnNhư bao ngày tháng ân cần lúc xưa Câu thơ định dứt là vừaMà sao lời vẫn như chưa dứt lờiĐành thôi viết tiếp cho vơiNỗi sầu da diết trọn đời trong tôiMới đó đã một năm rồiNhìn dòng kí ức lặng trôi thêm dàiNhiều chuyện tưởng đã phôi phaiAi ngờ sống lại trong ngày hôm nayNhìn bè bạn vẫn loay hoayLòng sao như thấy đấy cay còn hoàiTuy rằng mình cũng như aiNhưng do tâm trí tối ngày như sayCho nên chay đá thân này phải không? Mà tự ai thấy bằng lòngVới bao ngày tháng mang còng đắng cayNhìn người nay vẫn trắng tayCông danh sự nghiệp như mây trên trờiBỗng sao thức tỉnh cuộc đờiCon tim ray rứt trách trời người ơiĐến nay Sinh vẫn chơi vơiĐường đi học vấn xa vời biển khơiDiệu Hiền nay đã vào đờiBước chân nhỏ bé vào thời gian nanBích tuy phải chịu nỗi oanĐi sau một bước nhưng đang lấy đàMột năm ai bảo là xaBiết đâu có sức người ta qua mìnhCòn lại sau ít được tinHọa Mi nhà đó sao mình không thămBích Ly nay quá xa xămThôi thì đành chịu một năm lạc đànMong rằng khi xuân mới sangMang đàn chim én dặm ngàn về đâyQua mùa lá úa còn câyHoa xuân sẽ nở đón bầy chim kiaTuy rằng có lúc phân chiaNhưng khi xuân đến mang tia nắng vềLòng sẽ ấm buổi chiều quêKhi đàn chim lạc vỗ về lẫn nhauNiềm mơ ước tôi khát khaoChỉ mong có thế,mong sao mau thànhVì lòng chẳng rộng là baoMà mong ôm hết trứơc sau bạn bèNên nhiều lúc vẫn vắng hoeƯớc mơ nhỏ bé éo le không thànhKhông thành thôi cũng cam đànhMong ngày nào đó sẽ thành ước mơTrước giờ tuy cứ làm ngơNhưng do bản tính ơ thờ trời choBạn bè nếu có nhỏ toThì xin hiểu giúp tại do ông trờiBạn bè cùng học cùng chơiBiết bao kỉ niệm trong đời khó quênNhiều lúc khó nhớ được tênBạn bè sau trước cho nên rối lòngĐành dùng lưu bút cho xongViết thơ kể chuyện trong lòng của aiNhờ trang giấy trắng chép tayGiữ giùm kỉ niệm qua ngày tháng nămMột thời vui vẻ xa xămLàm tôi lưu luyến, ôi! Trăng rằm thuở naoNhớ ngày đầu mới gặp nhauBốn mươi bốn đứa xôn xao cả phòngNhớ lại lúc đó cứ mongSao cho sớm hết cái gông học tròNay thì đã bước qua đòThấy sao ngày đó chẳng lo sợ giàĐến nay tuổi dại đã quaTiếc hoài cái thuở còn là học sinhBữa nay kể chuyện tâm tìnhViết ra mong ước của mình vào đâyKể lại ngày tháng thơ ngâyTôi cùng các bạn tháng ngày có nhauKỉ niệm mình có biết baoCho nên tôi kể lộn nhào cả lênMong rằng có chỗ nào quênBạn bè bỏ lỗi cho tên heo nàyThơ viết nhiều chỗ chưa hayNhưng là tình nghĩa tôi đây gửi vàoMong người đọc chớ cười mauMà tôi đây phải đớn đau trong lòngChuyện tôi kể có mênh môngNhiều lúc cứ nhảy như sông đổi dòngBạn đoc mong sẽ cảm thôngHeo đây đa tạ tấm lòng bạn thân. ./. | |
|