Một
trong những cái thú của cánh Phượt là được thoả mình trong đêm trăng
trên những con đèo nghiêng ngả hay ngồi quây quần bên nhau cùng nhâm nhi
chia sẻ tách cafe ấm nóng.
Đèo Mã Pì Lèng – Hà GiangMã Pì Lèng có nghĩa là Sống mũi ngựa, nối Mèo
Vạc với Đồng Văn, vốn là hai xã xa xôi nhất của tỉnh Hà Giang. Đèo được
xây dựng từ những năm 60 của thế kỷ XX do công nhân chủ yếu là người
dân tộc Mông phá đá, san đường mà nên.
Ban đầu chỉ là những con đường nhỏ cheo leo
dành cho xe thồ và người đi bộ. Để đục đá mở đường, người ta phải treo
mình trên dây, giữa lưng chừng những đá tai mèo mà thi công trong suốt
11 tháng.
Đèo dài khoảng 20km, chênh vênh giữa những lớp
đá, lớp núi lô xô trùng trùng điệp điệp. Những ngọn núi màu xám chì,
hùng vĩ nối nhau đến tận chân trời. Xa xa là dòng sông Nho Quế dịu dàng
vắt mình như một tấm khăn choàng mỏng manh.
Đường xuống sông chạy gần như song song với
với dòng sông cho đến khi gặp nhau ở bờ sông, màu đất đỏ quyện lấy bánh
xe. Đứng từ mặt bên này thấy toàn con đường dài phía bên như một con
rắn trườn lượn mình vắt từ ngọn núi này sang ngọn núi khác.
Vùng núi đá không trồng được cây cối hay rau
màu. Người Mông hàng ngày phải gùi đất từ rất xa mang về nhét vào từng
hốc đá, dùng đá chèn lại để giữ cho nước mưa không trôi mất đất, rồi bỏ
hạt ngô giống vào.
Những thân cây ngô xanh mọc lên vươn mình trong những lớp đá xám như cuộc sống vẫn trỗi dậy nơi mảnh đất cằn này mỗi ngày.
Đèo Mã Phục – Cao BằngSở dĩ đèo có tên như vậy vì hai bên đường quốc
lộ có hai khối đá vôi, thành dựng đứng chầu vào nhau như hai con ngựa
nằm phủ phục. Đèo cao 620m, vượt qua bảy vòng dốc để đến được đỉnh, nơi
có tấm biển: Trùng Khánh kính chào quý khách.
Núi vôi ở Cao Bằng không cao, cảnh sắc không
hùng vĩ như các đèo khác, đường đèo cũng không quá nguy hiểm. Từ Mã
Phục tỏa đến các nhánh chính của toàn tỉnh Cao Bằng. Ngay từ chân đèo
rẽ trái đến với làng Tổng Cọt – nơi có cây đa già nổi tiếng và phiên
chợ trâu ngày chủ nhật, ghé thăm làng cổ Nà Ngắn, đến với cửa khẩu Trà
Lĩnh.
Vượt qua Quảng Uyên rẽ phải là đường đến cửa
khẩu quốc tế Tà Lùng. Rẽ trái ngược lên đến với Trùng Khánh, xuyên qua
những rừng cây dẻ rì rào, chạy tới thác Bản Giốc kì vĩ và cuối cùng là
đường tới Hạ Lang, điểm kì cùng của tỉnh.
Con đèo rộng và đẹp. Những dãy núi thâm thấp
nối tiếp nhau, phía bên này dốc trải dài những cánh đồng hoa tam giác
mạch tim tím vào mùa xuân và những ruộng ngô xanh rì khi hè tới. Bóng
chiều đang dần buông, nắng đã ngả trên những ngọn núi nhấp nhô.
Đèo Ô Quy Hồ - Lào Cai Con đèo nổi tiếng này còn có tên đèo Hoàng
Liên Sơn, nối giữa Lào Cai và Lai Châu với chiều dài kỉ lục tới hơn
40km. Đèo còn được mọi người gọi là đèo Mây vì độ cao quanh năm mây mù
che phủ, ngay cả trong những ngày hè.
Điểm khác biệt lớn nhất là nhiệt độ giữa hai
vùng, trong khi bên phía Lai Châu thời tiết mát mẻ, khô hanh thì vừa
chuyển sang phía bên kia sườn Lào Cai sẽ nhận được ngay những cơn gió
lạnh với cái rét cắt da cắt thịt.
Đèo Ô Quy Hồ chạy nhũng nhẵng quanh dãy Hoàng
Liên, nơi có đỉnh cao nhất Đông Dương Fansipan. Con đường đi qua Công
viên Hàm Rồng, Thác Bạc, Trạm Tôn, đều là những điểm du lịch nổi tiếng
của tỉnh nên.
Cánh chạy xe lần nào lên cũng ghé lại đỉnh đèo
ăn chút gì đó lót dạ. Đa phần là đồ nướng thơm phức với hạt dẻ, thịt
xiên, trứng nướng hay cơm lam chấm muối vừng.
Xuýt xoa đôi bàn tay bên bếp lửa hồng, nụ cười
bạn bè làm cái lạnh tan biến. Bất chợt cơn gió đem mây mù toả khắp
vùng thung lũng khiến con đường ẩn hiện trong mây tuyệt đẹp.
Đèo Phạ Đin – Lai ChâuNhiều người hay nhầm đèo Phạ Đin thành Pha
Đin. Tuy nhiên, tên chính xách của con đèo này là Phạ Đin nghĩa là Trời
và đất, với đỉnh cao nhất hơn 1600m.
Theo truyền thuyết kể lại do khi hai bên vùng
núi tranh chấp, ngựa của Lai Châu và Sơn La cùng xuất phát, ngựa chạy
đến đâu, phần đất thuộc về địa phận tỉnh đó cho đến khi gặp nhau. Kết
quả là ngựa Lai Châu chạy nhanh hơn nên phần đất thuộc về Lai Châu rộng
hơn.
Đèo Phạ Đin nổi tiếng đẹp và nguy hiểm. Con
đường đèo liên tục những cua dốc dựng đứng và cua tay áo suốt 32km
chiều dài. Từ Tuần Giáo đến Thuận Châu là đoạn đèo khó khăn nhất, đang
được mở rộng và ăn sâu vào núi.
Có thời gian ghé lại bản ngay chân đèo, nhâm
nhi tách trà đắng với quả đào non, chơi đùa với lũ trẻ trong làng để
thấy được cái thú của cuộc đời tiêu dao.
Những ngày nắng, từ trên đèo thấy được toàn
cảnh vùng đất Lai Châu rộng lớn, mênh mông những rặng núi nối tiếp. Vào
mùa mưa con đường trở nên cực kỳ nguy hiểm với những cái bẫy chết
người trên khắp đèo.
Tai nạn lật xe xảy ra thường xuyên trên đoạn
đường này. Nhưng cho dù đã có sân bay Mường Thanh nối liền cả nước với
Điện Biên Phủ, người ta vẫn muốn một lần được chinh phục Phạ Đin để
biết về thêm về điểm gặp gỡ của Đất và Trời và để thi thoảng còn chạy
vùng đất kháng chiến này ngắm hoa ban hoa mận mỗi dịp xuân về.